Con đường đi gặp gỡ của tôi (1) - Lần đầu tiên - 9win

Trải nghiệm cá cược trực tuyến tuyệt vời tại 9win

Năm 2015, khoảng tháng Chín, một buổi tối nọ, bố tôi gọi điện thoại cho tôi. Sau khi hỏi han đôi chút, bố tôi bất ngờ thay đổi giọng điệu, nghiêm túc bảo rằng có người muốn giới thiệu đối tượng cho tôi và hỏi ý kiến tôi thế nào. Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mặc dù bố mẹ đã nhắc nhở suốt nhiều năm qua nhưng chưa bao giờ bắt tôi đi gặp gỡ hay tìm bạn gái để về ra mắt. Sao đột nhiên lại như vậy? Nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Tôi hơi cáu giận vì nghĩ rằng chẳng phải bố mẹ đã hứa sẽ không thúc ép nữa sao? Vậy mà bây giờ lại bắt tôi đi gặp gỡ. Bố tôi nói: “Con đã bao nhiêu tuổi rồi? Những cậu trai cùng tuổi con bây giờ con cái đã biết đi chợ mua đồ rồi đấy. Còn con thì sao? Chưa hề có bạn gái.” Tôi đáp rằng mình đang cố gắng mà, cần gì vội vàng. Bố tôi mắng tôi: “Năm trước con cũng nói vậy, năm kia cũng nói vậy, năm nay thì chiêu này không còn hiệu quả nữa.”

Rồi bố tôi kể sơ lược tình hình: Mẹ tôi trong một bữa tiệc tại nhà họ hàng đã gặp một cô dì ít khi qua lại. Trong lúc trò chuyện, mẹ tôi đã “bán” tôi cho cô ấy (có lẽ là như vậy). Cô dì đó nói rằng nhà cô có một cháu gái nhỏ hơn tôi vài tuổi, làm việc ở Vũ Hán, hiện đang độc thân. Mẹ tôi liền kể lể hết mọi thứ về gia đình chúng tôi, đồng thời cũng hỏi kỹ về hoàn cảnh bên kia. Hai người thấy hợp ý nhau nên cô dì đó đã lấy số điện thoại của cháu gái và báo sơ qua về tình hình gia đình chúng tôi. Bên kia cũng không phản đối. Khi mẹ tôi về đến nhà, bà lập tức nhờ bố tôi gọi điện thông báo cho tôi và đưa luôn số điện thoại, yêu cầu tôi liên lạc xem hai đứa có hợp nhau không.

Tôi không muốn đi gặp gỡ, nhưng bố tôi cứ nhất quyết bắt tôi đi. Thế là tôi cãi lại với bố.

Sau khi cúp máy, tâm trạng tôi rất buồn bã, u sầu vô cùng. Tôi gọi điện cho anh Thiện, nhờ anh ấy đến uống rượu cùng để giải sầu. Tôi cũng xin lỗi chị dâu, nói rằng mượn anh Thiện một đêm. Chị ấy không hỏi thêm gì mà chỉ dặn là đừng uống quá nhiều. Tôi rất khâm phục chị dâu, mỗi lần tôi gọi điện cho chị là chị đều biết chắc chắn tôi cần anh Thiện để giải tỏa tâm sự.

Anh Thiện đến chỗ tôi khi đã hơn mười giờ tối. Tôi mời anh ấy đi ăn khuya và kể lể tất cả mọi chuyện. Anh Thiện nói: “Tuổi con bây giờ, nói lớn thì không lớn lắm, nói nhỏ thì cũng không hẳn. Đang ở độ khó xử. Nếu gia đình muốn con đi gặp gỡ thì cứ thuận theo họ thôi. Dù sao con cũng đang độc thân, sợ gì chứ? Chỉ là gặp mặt, ăn cơm, trò chuyện một chút. Nếu hợp thì tiếp tục, nếu không hợp thì thôi, có thiệt thòi gì đâu?” Tôi nghĩ thầm, đúng là người có vợ nói chuyện khác biệt thật. Tôi không muốn đi gặp gỡ, cũng không muốn gia đình lo lắng thêm. Nhà cửa đã khiến tôi “ăn sạch” tiền của bố mẹ rồi, giờ lại thêm chuyện này, làm sao có tiền cưới vợ đây? Anh Thiện cười bảo tôi nghĩ quá xa, hôn nhân đâu phải chuyện đơn giản. Trước hết cứ liên lạc, tìm hiểu lẫn nhau9win game đã.

Ngày hôm sau, bố tôi lại gọi điện thoại, lần này nói chuyện gần một tiếng đồng hồ. Ông liên tục khuyên tôi hãy liên hệ với người ta, hẹn thời gian gặp mặt ăn cơm, trò chuyện. Sau khi bị “tra tấn” bằng lời nói, tôi đành chấp nhận, nghĩ bụng cứ như anh Thiện nói, chỉ là gặp mặt ăn cơm thôi mà.

Ngày hôm sau nữa, tôi thêm bạn trên WeChat của cô ấy. Sau khi tự giới thiệu, tôi thẳng thắn bày tỏ quan điểm của mình: “Độ tuổi tôi đã cao, chuyện cả đời vẫn chưa ổn định, gia đình rất sốt ruột nên bắt tôi liên lạc với cô. Thực ra tôi không biết nói gì cả, bản thân tôi cũng không muốn đi gặp gỡ.” Đối phương trả lời rằng cô ấy cũng hiểu cảm giác này, đến tuổi này rồi, gia đình ai cũng sốt ruột cả. Tôi nói: “Thế thì chúng ta thống nhất nhé, cứ nói rằng chúng ta không hợp nhau, như vậy là đủ để xoa dịu gia đình rồi.” Đối phương đồng ý: “Được chứ, suy nghĩ giống nhau.”

Tuy nhiên, tối hôm đó, bố tôi lại gọi điện hỏi thăm tình hình trò chuyện của tôi với cô ấy ra sao. Tôi trả lời rằng không có gì để nói, công việc và môi trường sống khác nhau, không hợp nhau. Bố tôi bắt tôi phải hẹn thời gian gặp mặt, nói rằng trên mạng xã hội có thể hiểu được gì? Phải gặp mặt trực tiếp mới rõ ràng được. Được rồi, tôi lại nhượng bộ thêm một bước, đồng ý sẽ hẹn gặp.

Tôi nhắn tin lại cho cô ấy, nói rằng gia đình biết tôi đang đối phó, bắt tôi phải hẹn gặp cô. Cô ấy đồng ý và nói rằng sau khi gặp mặt, gia đình sẽ không nhắc gì thêm nữa. Chúng tôi đã chọn ngày dựa trên lịch nghỉ của cả hai. Đến ngày hẹn, tôi hỏi địa điểm gặp mặt thì cô ấy trả lời rằng cô ấy đang đi chơi với bạn. Tôi ngạc nhiên hỏi rằng không phải đã hẹn trước rồi sao, sao lại đổi ý? Cô ấy nói rằng nhớ nhầm thời gian. Tôi nghĩ thầm, chết rồi, không hẹn được thì bố tôi lại trách tôi mất. Sau khi trao đổi, chúng tôi hẹn lại vào thời gian khác. Tôi nghĩ chắc chắn lần này sẽ không sai sót gì nữa.

Nhưng thật không may, vào tối hôm trước ngày hẹn, giám đốc đột ngột thông báo chương trình khuyến mãi sớmb69.win dịp Quốc Khánh, tất cả hủy nghỉ phép để tăng ca! Thôi xong, lại phải giải thích với cô ấy. Rốt cuộc là không hẹn được thời gian phù hợp. Cô ấy nghỉ cuối tuần, tôi nghỉ giữa tuần, không cách nào sắp xếp được.

Khi bố tôi gọi điện, tôi đã báo cáo tình hình cụ thể. Bố tôi nói rằng nếu không có duyên thì thôi vậy. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mình đã vượt qua một thử thách.

<Chưa kếtb888bet thúc> Tiếp theo: Con đường đi gặp gỡ của tôi (2) - Lần thứ hai

Built with Hugo
Theme Stack thiết kế bởi Jimmy