Dường như ngày Quốc Khánh đã trôi qua từ rất lâu rồi, và cuối cùng tôi cũng nhớ ra để viết bài nhật ký này. Sau khi trở về nhà, tôi chỉ ở đó một đêm thôi. Sáng hôm sau, ăn trưa xong, tôi rời khỏi nhà để đi vào trung tâm thành phố gặp lại những người bạn cũ của mình. Tôi không còn nhớ lần cuối cùng chúng tôi tụ họp là khi nào nữa, nhưng cảm giác như đã rất lâu rồi. Trải qua bao nhiêu năm tháng, những người bạn thân nhất của tôi chính là những người bạn học thời trung học phổ thông, đặc biệt là lớp 12. Thời gian trôi nhanh thật, chúng tôi đã tốt nghiệp trung học được mười năm rồi. Mỗi người trong số chúng tôi đều theo học tại những trường đại học khác nhau, sau khi tốt nghiệp thì làm những công việc riêng biệt, mỗi người đều có một thế giới của riêng mình. Anh Quý lớn tuổi hơn đã có cả con trai lẫn con gái, anh Thiện từng là ngôi sao giữa sân bóng sắp trở thành cha, còn cô bạn Hoan sống xa tận Bắc Kinh nhưng thường xuyên đi công tác khắp nơi, giờ đây đã trở thành cư dân chính thức của thủ đô. Riêng tôi và thằng 5477 thì vẫn đang độc thân, haizz… Sau khi nghỉ việc ở cơ quan mà tôi đã gắn bó gần bảy năm, vòng tròn xã hội của tôi ngày càng thu hẹp lại. Thêm vào đó, tôi không giỏi trong việc duy trì mối quan hệ với mọi người nên bây giờ, người bạn nữ thân thiết nhất còn lại của tôi chỉ còn lại một người, đó là em họ nhỏ của tôi – vừa là bạn vừa là người em họ ruột.
Khi xe đi ngang qua thị trấn của em ấy, lòng tôi chợt dâng lên một niềm mong đợi khó tả. Liệu em ấy có xuất hiện bên đường không? Có phải tôi sẽ tình cờ gặp em ấy không? Đó là sự bất cần xen lẫn chút tiếc nuối sâu thẳm trong lòng tôi.
Được rồi, dừng lại ở đây…
Sau khi tụ họp, chúng tôi đến bên bờ sông. Cả năm học lớp 12 tôi ở đây mà chưa bao giờ ghé qua bờ sông cả. Bên kia có một khu rừng nhỏ, gọi là “Rừng Nguồn Sống”, nơi chúng tôi nằm trên chiếc võng, trò chuyện về cuộc đời, bàn luận về lý tưởng, và hồi tưởng lại những khoảnh khắc tươi đẹp đã qua nhiều năm trước. Tôi gọi điện cho em họ mình hẹn gặp tại Rừng Nguồn Sống, và nói rằng sẽ mời em ấy ăn tối. Nhưng thực tế thì tôi lại kéo em ấy đi ăn ké, tiết kiệm tiền. Lúc gọi điện, mấy đứa bạn cứ trêu tôi, bảo rằng: “Em họ gì chứ, chẳng qua là người yêu thôi mà!” Tôi cố gắng giải thích nhưng chúng nó không chịu nghe, bảo tôi giả dối và thiếu chân thành. Thế nhưng khi nhìn thấy em họ thật sự xuất hiện, tất cả đều sửng sốt: “Trời ơi, hóa ra thật sự là em họ à!” Tôi tức quá mắng chúng nó toàn kẻ xấu bụng, chỉ có mình tôi là người thật thà, không nói dối.
Anh Thiện đề nghị đi ăn tối ở quảng trường thành phố, mọi người đều đồng ý.
Trong lúc ăn tối, ngoại trừ em họ và chị vợ của anh Thiện, tất cả chúng tôi đều uống một ít rượu. Không rõ cụ thể là bao nhiêu, nhưng边 uống边 trò chuyện vui vẻ, cười đùab66.club game đổi thưởng rôm rả. Thực ra em họ tôi vốn có buổi họp mặt với bạn bè, nhưng vì thích tôi hơn so với những người theo đuổi em ấy nên đã từ chối. Tuy nhiên, các buổi họp mặt bạn học thường có phần tiếp theo, nên em ấy không thể khước từ hoàn toàn. Sau bữa ăn, tôi đưa em ấy đến địa điểm họp mặt của bạn bè. Một cô bạn nhỏ tên là Chiều Chiều đến đón em ấy, chào hỏi qua loa rồi tôi dặn dò em ấy đừng chơi quá khuya và nhớ gọi điện cho mẹ. Sau khi tạm biệt, tôi tìm lại nhóm bạn để tụ họp.
…
Gần hai giờ sáng,B88bet Win tôi cảm thấy đầu óc hơi tỉnh táo hơn một chút. Chúng tôi tìm một quán ăn khuya, nhưng đầu óc tôi lúc này vô cùng mơ hồ và buồn ngủ, thậm chí suýt ngủ thiếp đi trên bàn ăn. Anh Quý tìm giúp tôi một khách sạn gần đó, và tôi được anh ấy đưa về. Không tắm rửa gì9win game cả, tôi ngã xuống giường và ngủ luôn.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy sớm, rửa mặt xong thì gọi điện cho mấy đứa bạn. Thằng 5477 đã lái xe từ sáng sớm đến một nơi khác dự đám cưới, còn anh Thiện thì hình như say quá vẫn chưa dậy được. Tôi rủ anh Quý đi ăn sáng kết hợp ăn trưa luôn. Trong lúc uống nước ngọt và trò chuyện, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nghĩ mãi, tôi mới nhận ra rằng, từ lúc tạm biệt em họ đến khi tụ họp với mọi người để ăn khuya, khoảng thời gian giữa hai sự kiện này tôi hoàn toàn không nhớ gì cả. Tôi hỏi anh Quý: “Lúc đó tôi đã gặp lại các cậu như thế nào?” Anh ấy ngạc nhiên trả lời: “Cậu gọi điện cho tớ, và tớ chỉ đường cho cậu.” Đầu tôi đau điếng, đúng là tôi không nhớ gì hết, kiểm tra lịch sử cuộc gọi trên điện thoại thì dường như là vậy.
Việc này khiến tôi ám ảnh trong một thời gian dài. Tôi cố gắng hết sức để nhớ lại chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó, nhưng chẳng tài nào nhớ nổi. Rốt cuộc, đoạn ký ức của tôi đã đi đâu mất rồi?