Xã hội ngày nay tràn ngập những cái bẫy tinh vi. Chỉ cần lơ là một chút, bạn sẽ dễ dàng sa vào đó mà không hay biết. Đáng sợ hơn, đôi khi còn có người không chỉ không giúp đỡ bạn mà còn thêm dầu vào lửa, đá bạn khi bạn đã ngã.
Hôm qua, trong lúc đi làm, vì tôi đảm nhiệm công việc mua sắm nên buổi sáng thường xuyên phải họp với đồng nghiệp để thảo luận về danh sách và địa điểm mua hàng cho tuần này. Một đồng nghiệp gợi ý rằng sắp đến Tết rồi, chúng ta có thể mua một số sản phẩm như câu đối đỏ, chữ Phúc dán tường, hoặc đồ trang trí mang không khí Tết. Đây là những mónb66.club game đổi thưởng đồ mà hầu hết mọi gia đình đều cần dùng đến dịp cuối năm. Đồng nghiệp A sau đó đã cung cấp cho tôi bảng giá khảo sátb69.win thị trường trước đó và thậm chí dẫn tôi đến kho xem mẫu thử mà anh ấy đã đặt mua trước. Tuy nhiên, tôi cảm thấy những sản phẩm này khó bán trực tuyến vì các trung tâm thương mại, siêu thị, đại lý xe hơi, thậm chí cả các công ty bảo hiểm cũng đều tặng khách hàng những món quà tương tự vào dịp này. Đồng nghiệp của tôi nói rằng vẫn còn tiềm năng thị trường, chỉ là chúng ta chưa tìm được cách đóng gói tốt, nếu bán theo bộ và định giá thấp, chắc chắn sẽ có người mua. Tôi trả lời rằng tôi muốn nhận bảng khảo sát giá để chiều hôm đó xuống chợ hàng hóa kiểm tra.
Khi đến chợ, đúng như dự đoán, rất nhiều cửa hàng đang thực hiện các chương trình khuyến mãi liên quan đến câu đối đỏ và chữ Phúc. Nhưng nhược điểm lớn nhất là họ chỉ chấp nhận đặt hàng số lượng lớn từng sản phẩm riêng lẻ. Sau khi tìm kiếm khắp nơi, tôi không thể tìm thấy bất kỳ loại bao bì đẹp nào phù hợp cho câu đối đỏ, chữ Phúc hay các phụ kiện trang trí Tết. Quanh co một hồi, tôi quyết định chuyển sang khảo sát thêm một số mặt hàng khác như thú bông hoặc đồ chơi trẻ em gần khu vực đó.
Chiều muộn, khi trở lại công ty để báo cáo với sếp, tôi bắt đầu bằng việc giải thích rằng việc kinh doanh câu đối đỏ và chữ Phúc là không khả thi. Ngay lập tức, sếp nổi giận dữ dội, chỉ thẳng vào tôi và nói rằng đồng nghiệp A đã từng trình bày vấn đề này với ông trước đây, và ông đã rõ ràng từ chối, yêu cầu bỏ qua kế hoạch này. Vậy mà hôm nay tôi lại tiếp tục đem vấn đề không thể thực hiện lên bàn bạc. Sếp trách móc rằng tôi chỉ đi thị trường cả buổi chiều nhưng chỉ đưa ra kết quả vô ích, hỏi liệu công việc có dễ dàng đến vậy không? Nghe những lời này, tôi liếc nhìn đồng nghiệp A, nhưng cuối cùng nuốt ngược tất cả những gì tôi định nói lại. Thời gian còn lại, sếp dành để giáo huấn tôi, trong khi đồng nghiệp A ngồi bên cạnh, mỉm cười nửa miệng, không rõ ý nghĩa.
Tôi không nghĩ rằng đồng nghiệp A cố tình tạo ra cái bẫy để tôi mắc phải. Thay vào đó, tôi tự suy xét: mình không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, tại sao cứ nghĩ rằng thứ mà người khác đã lấy mẫu thử nhưng không triển khai thực tế thì mình lại có thể hoàn thành? Rõ ràng là tôi quá đơn giản và thiếu suy xét kỹ càng.
Từ sự việc này, tôi rút ra bài học sâu sắc rằng công việc là công việc, đồng nghiệp chỉ là đồng nghiệp. Cần biết điều gì đáng nói và điều gì không đáng nói. Họ không phải là bạn bè thân thiết, không phải là người mà bạn có thể nói chuyện thoải mái hoặc tin tưởng hoàn toàn. Đối với mối quan hệ đồng nghiệp thuần túy như thế, chỉ nên tin một nửa và nghi ngờ một nửa. Đặc biệt là với một nhân viên mới như tôi, càng cần thận trọng hơn trong hành động và quyết định.
Cuộc sống công sở dạy tôi rằng không phải ai cũng thật lòng, và niềm tin cần được cân nhắc kỹ lưỡng. Hãy luôn tỉnh táo và giữ khoảng cách an toàn trong mọi tình huống.